Như Đoá Hoa Sương ( Truyện “chắc là” ngắn | Gào )
Phần 11: Số phận một quân cờ.
Hồi nhỏ, tôi rất thích ăn kẹo kéo. Chính là loại kẹo để trong một cái nồi nhôm trên những xe hàng rong rao bên đường. Người bán sẽ cuộn kẹo vào chiếc que bằng tre rồi kéo lên, nhìn vô cùng thú vị. Mẹ hay mắng rằng kẹo kéo quá ngọt, không vệ sinh. Nhưng vì tôi thích nên thi thoảng mẹ vẫn chiều theo ý tôi.
Sau này lớn lên, tôi đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy những xe kẹo kéo tuổi thơ nữa.
Có những điều ta từng rất yêu thích, bằng một cách nào đó sẽ bị thời gian xoá mờ. Thậm chí biến mất. Mọi thứ trên đời, khi còn có thể, hãy tận hưởng.
Tôi từng nghĩ, tình yêu tuổi đôi mươi như những que kẹo kéo tuổi thơ mà tôi từng mê mẩn, chưa chắc đã ngon nhất, tốt nhất. Nhưng là ngọt ngào nhất trong ký ức của mỗi người. Mãi về sau khi nhớ lại, vẫn cảm thấy vị ngọt ở đâu đây.
Người mơ mộng như tôi, tìm thấy tình yêu trong ký ức ngọt ngào như que kẹo.
Nhưng với một số người, tình yêu đã qua, người cũ đã xa, vốn chẳng có gì quan trọng cả.
Như một bàn cờ, chỉ cần giữ lại Vua thì sẽ thắng, đâu quan trọng là Tốt hay Hậu? Tất cả đều sẽ phải hy sinh.
Tốt hay Hậu thì cũng chỉ là vật hy sinh cho Vua. Một quân cờ, xét cho cùng dù khác nhau tên gọi, nhưng cùng chung số phận cả thôi.
___________
Quang đứng đó. Cả bầu trời phía sau lưng cậu ấy dường như đang tối sầm lại. Bóng lưng cô đơn giữa cơn giông kéo tới cùng gió mạnh. Tôi nhìn Quang, có một chút thương cảm, có một chút sững sờ. Một làn gió lạnh thổi bụi bay nhoè mắt tôi. Tôi đưa tay lên dụi mắt. Rồi tiến về phía cậu ấy:
- Trời sắp mưa rồi, còn đứng đây làm gì?!
Quang không đáp lại câu hỏi của tôi. Cậu ấy bỗng kéo tay tôi lại sát bên, rồi gục đầu lên vai tôi:
- Mệt quá! Mượn vai một lát!
Tôi im lặng nhìn ra phía xa chân trời. Cơn mưa ngày hôm nay, chắc là sẽ lớn lắm. Mây đen đang kéo đến cuồn cuộn thế kia mà. Quang hất ra một tiếng thở dài. Tôi hỏi một câu thừa thãi trong vô thức:
- Ổn không?!
Quang gật nhẹ:
- Chị hỏi cho có phải không? Ổn! Rất ổn.
Có đôi lúc đứng trước những rối ren của cuộc đời người khác, bạn không thể im lặng, nhưng cũng chẳng biết phải nói gì. An ủi thì nằm ngoài khả năng. Nhưng động viên lại thừa thãi. Không nói gì đáp lại không gian trống trải, thì cảm thấy ngại ngùng.
Là một người bạn, tôi không muốn Quang cảm thấy giờ đây cậu ấy chỉ có một mình. Thường ngày, cậu ấy luôn đùa giỡn. Nhưng tôi biết, Quang là một người nhạy cảm, có trái tim ấm áp. Ẩn sau vẻ bề ngoài vô lo, chưa trưởng thành, là một trái tim mang nhiều vết xước với những tổn thương từng có. Quang không gần gũi với cả cha lẫn mẹ. Nhưng cậu ấy là con trai duy nhất của chủ tịch. Dù không nói ra, hay có cố gắng tỏ ra thờ ơ với con trai mình như thế nào đi chăng nữa, đối với chủ tịch mà nói, ông ấy đặt vào Quang rất nhiều kỳ vọng. Nếu không phải vì hy vọng vào đứa con này, trong tương lai sẽ thay thế mình ở một thời gian không xa nào đó. Thì có lẽ, ông ấy đã không phải nhọc công tốn sức tức giận rồi lại đi dọn dẹp từng chút một những bãi chiến trường tuổi trẻ bồng bột do con mình gây ra.
Ngày hôm nay, khi công ty gặp phải biến cố này, chủ tịch bị triệu tập liên quan đến rất nhiều rắc rối pháp lý sắp tới. Dù Quang trong công ty vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ. Nhưng bỏ qua điều đó, cậu vẫn là con ông ấy… Có lẽ giờ phút này, trong lòng đang rất lo lắng cho cha mình nhưng chẳng thể làm gì?!
Những nhân viên ở bên dưới như chúng tôi, cho dù là ở bộ phận nào, cũng chẳng thể đóng vai trò gì trong những sự kiện như thế này. Chỉ có Ban Quản Trị và phòng pháp chế, cùng phòng truyền thông mới có thể tham gia giải quyết khủng hoảng này mà thôi. Hẳn Mặt Trời đang rất đau đầu với tất cả mọi việc.
- Chị không cần lo quá đâu!
Câu nói của Quang bất ngờ vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ bâng quơ.
- Lo gì?! Lo thì được gì
Nói vậy nhưng không thể không cảm thấy lo lắng. Đôi khi chúng ta cứ tự dối lòng và nói ra những điều khác xa mình đang nghĩ.
Một vài giọt nước mưa bắt đầu rơi lất phất. Quang đứng dậy, hất mặt về phía tôi:
- Muốn ngồi đây tắm mưa hay đi ra chỗ khác?
“Mưa? Tắm mưa?! Không được. Còn em bé nữa. Tắm mưa ốm thì sao?” Tôi thoáng nghĩ rồi vô thức sờ tay lên bụng mình. Quang sững lại nhìn tôi trong giây lát rồi nhanh chóng kéo tay tôi đứng dậy, vừa lúc mưa đổ xuống như trút. May mắn thay, chúng tôi đã kịp chạy vào mái hiên bên trong.
Quang rút ra một điều thuốc đưa lên miệng, tôi tiện tay rút điều thuốc khỏi cậu ấy, rồi giật lấy bao thuốc trên tay Quang, nhét lại điếu thuốc vào trong.
- Hút ít thôi, không hút nữa.
Quang chau mày nhìn tôi, rồi lại nhìn bao thuốc trong tay tôi. Song, cậu ấy cũng không phàn nàn gì. Chẳng phải tôi muốn giấu giếm việc mình đang mang thai. Chỉ là nói ra lúc này không phải lúc. Trong khi mọi thứ đang xáo trộn ở cuộc đời cậu ấy, tôi không thể hồ hởi báo tin vui của mình.
Gió mạnh, mưa lớn dần. Quang đút hai tay vào túi quần, thở dài.
- Tin bố em mới bị triệu tập vừa lên báo là mấy con giời té ngay. Bớt phiền hẳn!
Tôi cười động viên:
- Trong cái rủi cũng có cái may. Tiện sàng lọc bạn bè, các mối quan hệ cũng tốt còn gì.
Quang cười khẩy:
- Không cần phải đến hôm nay, có chuyện này mới có thể sàng lọc đám rác rưởi ấy. Ngay từ đầu đã là những mối quan hệ đôi bên cùng có lợi rồi.
Tôi nhướn mày:
- Lợi như thế nào? Chỉ thấy em chơi với mấy đứa như vậy rất tốn thời gian. Mà em bớt dùng từ cay nghiệt đi. “Rác rưởi” nghe nó nặng.
Quang rút tay trong túi quần ra đặt lên đầu tôi, rồi vò cho tóc tôi rối tung:
- Chị còn non và xanh lắm.
Tôi nhăn nhó gạt tay cậu ấy xuống, rồi chỉnh lại tóc mình. Quang thờ ơ nói:
- Mấy đứa gái xinh, bất tài vô dụng, hot hot trên mạng, nếu không có tài năng gì, thì tin tức hẹn hò với con người này người kia, chẳng phải có chuyện um sùm cõi mạng sao?
Tôi lại bĩu môi, đáp giọng khinh khỉnh:
- Vậy thì có lợi chỗ nào? Bố em cũng không thích những tin tức kiểu đó còn gì? Chỉ tốt cho tụi nó, chứ tốt gì cho em? Mà nói là đôi bên cùng có lợi. Lãng phí thời gian với những người mà mình biết trước đến với mình vì danh lợi, để làm gì?
Quang cười:
- Để bố mẹ chú ý đến em. Chẳng phải không có lùm xùm trên báo, bố không phải tức giận giải quyết, thì ông ấy có khi đã quên em rồi sao? Bố càng tức giận, mẹ càng hả hê. Mẹ cũng sẽ gọi hỏi han em… Không thì cả năm bà ấy cũng không gọi.
Tôi lặng người trong thoáng chốc. Từng câu nói của một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi, sao lại như đứa trẻ mới mười mấy thế này…. Tôi cảm giác như dù đã lớn lên, nhưng có lẽ Quang vẫn đang sống ở những ngày tháng cha mẹ ly hôn và bỏ mình ở lại. Cái khát khao “được” bố mẹ mình “chú ý”, mới khờ dại và non nớt làm sao.
Dường như nhìn thấy được sự “thương cảm” tràn đầy trong ánh mắt tôi. Quang xua tay:
- Quan trọng hơn là, có lợi ở khoản vui. Chơi với bọn đó cũng vui được trong lúc đó. Có thiệt gì nào? Giờ bố em gặp sự cố, tụi nó nhanh nhẹn lên phủ nhận không quen biết, không hẹn hò gì cả rồi. Đỡ phải cắp theo mấy cái đuôi dù đã chán muốn chết!
Tôi thở dài:
- Thôi, đừng nói về đám gái gú thiển cận của em nữa. Cái kiểu người thấy người khác sẩy chân đã nghĩ rằng người ta chết hẳn ấy… Nói mãi chỉ thấy phí lời. Nhưng mà, lúc nãy, chị thấy chị Như Hoa tới. Chị ấy đến công ty mình lúc này làm gì nhỉ?
Tôi tỏ rõ vẻ băn khoăn. Quang nhìn tôi giây lát rồi buông thõng một câu nhẹ bẫng:
- Đến họp Ban Quản Trị chứ gì nữa.
Tôi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Quang:
- Liên quan gì?
Quang nhún vai:
- Mẹ Cả cũng sẽ đến. Mẹ Cả và chị Như Hoa đều là cổ đông của công ty. Vợ đầu lúc nào cũng có địa vị và danh phận, dù thế nào. Chả bù cho mẹ em và mẹ ba, chuyện kinh doanh, công ty, chưa một lần được bố em cho phép ý kiến. Trong mắt ông ấy chắc chỉ có 2 loại đàn bà: Để yêu và tôn trọng, hoặc để hầu hạ và xem thường.
_______________
Những câu nói của Quang khiến tôi suy nghĩ mông lung nhiều quá. Tôi không rõ cảm giác này là gì? Là có một người phụ nữ rất quan trọng với Mặt Trời, cô ấy sẽ luôn tồn tại trong cuộc đời anh ấy, cho dù có hay không - sự xuất hiện của tôi. Đúng không?
Như Hoa có rất nhiều thứ mà tôi không có, hay chính xác hơn là chưa thể có lúc này. Chị ấy có thể cùng Mặt Trời đồng hành trong những biến cố như hôm nay - điều tôi có muốn cũng chưa đủ khả năng để giúp đỡ. Một người là cổ đông, một người chỉ là phó phòng bé nhỏ. Xét về hoàn cảnh và vị trí, rõ ràng đã chẳng có cửa để so bì.
Khi bạn yêu ai đó, bạn sẽ muốn có mặt trong tất cả hành trình của cuộc đời họ. Cho dù là hạnh phúc hay những lúc khó khăn. Nếu yêu thật lòng, chẳng ai muốn phủi tay, là người đứng ngoài cuộc cả. Có chăng chỉ như đám con gái ham hư vinh trên thế giới ảo mà Quang nói… Đến với nhau vì lợi ích, vội vã rời đi khi lợi ích chẳng còn.
Vốn từ trước đến nay, vị trí của tôi trong lòng Mặt Trời chưa từng rõ ràng. Chỉ từ khi có đứa trẻ này, mọi thứ mới trở nên chân thực một chút. Nhưng tôi có lòng tự trọng của mình, chẳng muốn một ai vớt lấy cuộc đời mình chỉ bởi vì lỡ lầm và thương xót.
Giờ đây, mỗi điều tôi biết về mối quan hệ giữa anh ấy với vợ cũ… Đều mang tới cho tôi cảm giác thật bất an.
“Ta yêu sai hay đúng.
Còn thấy đau là còn thương.”
Câu hát ấy cứ quanh quẩn bên tai tôi suốt nhiều ngày. Tình yêu đâu có đúng- sai. Nó là thứ cảm xúc đắt giá, đến và đi không hề báo trước. Xét cho cùng “còn thương” đâu phải là “còn yêu” đúng không?
Tôi luôn nghĩ Mặt Trời còn thương Như Hoa nhiều lắm. Nhưng có “còn yêu” hay không? Nếu có, thì còn nhiều hay ít? Tôi không dám chắc. Thật khó khăn cho một mối quan hệ mà những người trong cuộc không thể chắc chắn cảm giác của đối phương dành cho mình. Và càng mệt mỏi hơn, khi trong mối quan hệ đó có xuất hiện “người thứ ba” dù chỉ là hình bóng thoáng qua, không rõ nét. Không có quyền ghen tuông vì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thật vô lý khi áp đặt sự phẫn nộ lên mối quan hệ chỉ vì cảm giác “thiếu an toàn” của bản thân với một “kẻ thù” không tồn tại.
Có một câu hỏi rất hay được đặt ra cho những cặp đôi yêu nhau, đó là giữa việc ngoại tình thể xác và ngoại tình tư tưởng, bạn thấy việc nào khó có thể tha thứ hơn?! Nhiều người trả lời rằng họ thà biết người mình yêu lên giường với người khác vì sinh lý hay vui chơi qua đường, còn hơn là biết rằng người mình yêu thực lòng yêu đối phương, dù không hề có tình dục, xác thịt.
Tôi không rõ nữa. Ngoại tình là ngoại tình thôi. Vết đứt trên da cũng đau. Mà, vết đứt trong tim còn đau hơn thế.
Như Hoa lúc ấy và sau này sẽ luôn là người phụ nữ mà Mặt Trời không thể từ bỏ, không nhẫn tâm từ bỏ. Còn tôi, tôi ở đâu trong cuộc đời anh ấy? Là một người mới bước vào, liệu có thể nào ở lại mãi mãi được chăng?
___________
Cả ngày hôm ấy, tôi không nhắn tin hay gọi gì cho Mặt Trời. Anh ấy dường như ở trong phòng họp suốt mười mấy tiếng. Tôi không muốn làm phiền. Sau khi ở sân thượng với Quang, tôi trở về cố gắng làm tốt công việc của mình. Đó là tất cả những gì tôi có thể và nên làm lúc này. Không tạo thêm gánh nặng, không trở thành một sự phiền phức nếu như mình đã chẳng thể giúp gì.
Theo những gì Quang nói, thì mọi chuyện sẽ sớm yên ổn thôi. Vì đây không phải là lần đầu tiên có tin tức về việc chủ tịch gây lũng đoạn thị trường và gian lận cổ phiếu. Có điều, tất cả những lần trước đều yên ổn, không có chứng cứ thuyết phục nào. Phòng truyền thông sau đó luôn giải quyết êm đẹp. Tin đồn theo thời gian cũng trở nên nhạt nhẽo và bị vô vàn sự kiện khác lấp đầy.
Tôi thì cảm thấy bất an hơn. Nếu chỉ là tin đồn không bằng chứng, không dễ gì có lệnh triệu tập điều tra. Báo chí chính thống đều lên tin ngay lập tức. Chuyện này chắc chắn đã được sắp xếp, chuẩn bị rất kỹ càng. E rằng phen này lành ít dữ nhiều.
Nếu chủ tịch bị có vấn đề gì với pháp lý thực sự, thì không giống phim ngôn tình rằng Quang sẽ là người thay thế. Không dễ dàng như vậy, ngay cả khi cổ phần có được chuyển qua cậu ấy. Tổng và những công ty con, chi nhánh nước ngoài vẫn sẽ phải hoạt động cho dù tình huống xấu nhất có đến đi chăng nữa. Tất nhiên, ai sẽ ở vị trí thay thế sẽ chẳng đơn giản gì…
Thậm chí những gì chủ tịch gây dựng cũng có nguy cơ mất trắng vào tay người khác. Công ty không thể sụp đổ, nhưng nó sẽ thuộc về ai khi rắn mất đầu, thì chưa rõ. Tất nhiên, điều tôi hy vọng với tư cách là một nhân viên nhỏ bé… là mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù… nếu nó không ổn cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi. Nhưng với Mặt Trời, chắc hẳn là một câu chuyện khác…
___________
Gần chín giờ tối, Mặt Trời vẫn chưa ra khỏi phòng họp. Còn Như Hoa, tôi không biết chị ấy đã về từ lúc nào. Có thể chị ấy chỉ đến tham gia cuộc họp chớp nhoáng sau đó rời đi từ lúc tôi và Quang còn đang trò chuyện.
Tôi nhắn tin cho Mặt Trời. Rồi xách túi chuẩn bị tự về. Bỗng tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi tới: “Chờ anh thêm một chút. Sắp xong rồi.”
Tôi lại ngồi lại bàn làm việc và chờ anh ây. Khoảng mười giờ hơn, anh ấy nhắn tin: “Em xuống sảnh trước đi. Anh xong rồi, anh đi lấy xe. Hôm nay cho tài xế về trước vì có con nhỏ, không đợi anh lâu được.”
Tôi lại xách túi, bấm thang máy, đi xuống sảnh để chờ anh. Phía đằng sau có mấy người rời ra từ phòng họp. Mọi người đều có vẻ rất căng thẳng, hoàn toàn chẳng ai để ý tới tôi.
Xe anh vòng qua sảnh trước, tôi vội bước lên mở cửa trước rồi vào xe. Gương mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi. Vừa thấy tôi, anh liền nói:
- Xin lỗi babe, em đợi anh lâu lắm phải không? Em ăn tối chưa?!
Tôi gật đầu:
- Em ăn rồi. Anh đói không? Mình đi ăn thêm. Em thấy anh mệt lắm.
Anh nắm lấy tay tôi:
- Tốt lắm! Rất ngoan. Em tự ăn uống thế anh mới yên tâm. Bây giờ anh còn vài việc phải giải quyết, mình đi ăn nhanh một chút, anh đưa em về rồi anh xử lý nốt mấy việc.
Tôi mím môi: “Dạ”
Nhìn anh rất khẩn trương, khiến tôi không thể không thấy vừa lo vừa thương anh được. Chúng tôi ghé một quán ăn đêm nhỏ.
Ngồi ăn, tôi hỏi anh về sự cố hôm nay. Anh không nói gì nhiều. Cũng như Quang, anh chỉ nói tôi: “Sẽ ổn thôi, em đừng lo.”
Nhưng khi tôi nói với anh rằng tôi nhìn thấy Như Hoa đến công ty, thì ánh mắt anh khựng lại vài giây, cử chỉ cũng dường như có chút lạ lùng. Anh chỉ đáp ngắn gọn: “Ừ”
Vì thấy anh không muốn nhắc tới chuyện này, nên tôi không đào sâu khi anh đang mệt mỏi. Bỗng anh nói:
- Em sắp xếp anh gặp bố mẹ em sao rồi? Hôm nào nhớ cho anh biết.
Tôi liền đáp:
- Anh đang bận thế này… Để từ từ cũng được mà.
Anh xua tay:
- Không được. Công việc anh lo được, không để ảnh hưởng. Em cứ sắp xếp ngày đi. Anh cũng muốn đưa em về gặp bố mẹ anh. Việc này quan trong. Còn chuyện khám em bé, anh xin lỗi mai anh không đi cùng em được. Nhưng anh sẽ sắp xếp tài xế đưa em đi.
Vì biết anh đang rất nhiều chuyện phải lo, nên tôi cố gắng không để anh phải bận tâm về mình nhiều quá:
- Anh yên tâm, không sao mà. Em tự lo được. Em có phải là trẻ con nữa đâu. Sắp làm mẹ của trẻ con rồi.
Anh mỉm cười ấm áp nhìn tôi. Nụ cười ấy trong phút giây thoáng qua, tôi cảm giác như chúng tôi sẽ là một gia đình thật đủ đầy và hạnh phúc.
____________
Hôm sau, tôi đi khám thai một mình. Mẹ có ý muốn đi cùng, nhưng tôi từ chối. Bác sĩ sau khi siêu âm, nói rằng tôi có một túi thai nằm trong tử cung khoảng 6 tuần tuổi. Tôi thắc mắc. Bác sĩ nói rằng tuổi thai tính theo siêu âm, không giống cách tôi tính ngày kinh thông thường. Tôi có đôi chút ngạc nhiên vì xem phim hay TV khi người ta đi khám thai đều thấy siêu âm ra em bé tim đập bình bịch. Nhưng vì tuổi thai quá nhỏ, nên em bé của tôi chưa có gì cả. Bác sĩ bảo quay lại sau 2 tuần nữa.
Trên đường về, tôi vẫn cảm thấy thật hạnh phúc. Dù chưa rõ hình hài, nhưng được nhìn thấy mang trong mình là một mầm sống, cảm giác trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời này… ngọt ngào vô cùng. Tôi chụp lại kết quả siêu âm và gửi tin nhắn cho anh.
Anh gửi lại tôi một nụ hôn và trái tim.
Giữa những bộn bề của cuộc sống với quá nhiều nỗi lo toan, thế giới của riêng tôi bỗng dưng chầm chậm lại, ngọt ngào và bình yên đến lạ.
Tôi yêu thiết tha khoảng khắc đó. Khoảng khắc mở ra quãng đời đẹp đẽ mà tôi chưa từng nghĩ tới, hình dung đến trước giờ.
Bạn có thể chưa sẵn sàng để làm mẹ.
Bạn cũng có thể chưa từng nghĩ rằng mình muốn làm mẹ.
Nhưng,
Khi thực sự biết mình đã làm mẹ, bản năng sẽ cho bạn cả mong muốn và cả sự sẵn sàng mà trước đó vốn bạn không hề có.
_________
Chiều hôm đó, tôi ở nhà, vì việc đi khám thai nên tôi đã xin nghỉ cả ngày. Bây giờ biết chính xác là em bé mới sáu tuần tuổi, vậy có nghĩa là còn nhiều thời gian nữa, bụng tôi mới to lên, tôi chưa cần nghỉ việc ở nhà quá sớm.
Bỗng điện thoại tôi reo lên. Một số lạ hiện trên màn hình, không biết là ai? Hay shipper nhỉ? Nhưng tôi có đặt hàng gì đâu?! Tôi liền nghe máy:
- Alo?
Đầu dây bên kia, một giọng nữ lớn tuổi ngập ngừng:
- Cho tôi hỏi, có phải số của cô An Sương không ạ?
Tôi liền trả lời:
- Dạ vâng, đúng rồi ạ. Dạ cho hỏi là ai đó ạ?
Bên kia đáp lại:
- Chào cô, tôi là mẹ Minh.
Tôi nhất thời không kịp phản ứng:
- Dạ Minh nào cơ ạ?
Giọng bên kia trầm đặc:
- Nguyễn Hữu Gia Minh
Tôi giật mình. Là mẹ của Mặt Trời sao? Anh nói sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình, sau khi gặp bố mẹ tôi. Nhưng tôi không biết vì sao, mẹ anh, hôm nay, lại gọi cho tôi… đường đột thế này. Hoàn toàn quá bất ngờ.
Tôi lắp bắp:
- Dạ… Dạ cháu chào bác ạ.
Bác gái nhẹ nhàng hỏi:
- Không biết tôi xin phép gặp cô một lát được không?
( Còn nữa )
_________________
Ngoại Truyện 3: Cha của cặp sinh đôi
Như Hoa đến công ty hôm nay vốn không phải để tham gia họp hội đồng quản trị. Vai trò của cô đối với sự kiện này thực chất chẳng có gì quan trọng để phải ra mặt. Nhưng trở trêu thay, bỗng dưng cô lại trở thành kẻ liên quan bất đắc dĩ đến tất cả câu chuyện này, cho dù không muốn.
Cuối cùng thì, hắn cũng không buông tha cô. Hắn không muốn cho quá khứ ngủ yên?! Bởi vốn dĩ hắn vẫn luôn như thế, là một kẻ ích kỷ đến tận cùng.
Vậy vì sao cô đã từng yêu hắn đến thế? Yêu bằng tất cả những gì cô có ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của cuộc đời?! Vì sao cô đã từng tin hắn đến thế? Tin tưởng tận đến giây phút cuối cùng cũng không tin rằng hắn sẽ ruồng bỏ mẹ con cô.
Năm ấy, Quân đã có vợ rồi. Không phải là Như Hoa không biết, chỉ bởi cô thiếu nữ đơn thuần năm ấy không cưỡng lại được miệng lưỡi của người đàn ông hào hoa từng trải trước mặt mình. Hắn tâm sự với cô rằng hôn nhân của hắn là một sự sai lầm. Bằng chứng là hai người bọn họ đã ly thân nhiều năm nên không có con. Hắn và vợ đang hoàn tất thủ tục ly dị. Chỉ là hoàn tất thôi, chứ thực ra lâu rồi đã sống riêng.
Hắn ân cần chu đáo, hắn ngọt ngào, hào phóng, ấm áp và chân tình… Mọi thứ trước mắt Như Hoa lúc ấy rõ ràng là tình yêu, rõ ràng rất đẹp.
Cho tới ngày cô mang thai, vui mừng báo tin cho hắn, khác với những gì cô chờ mong… Thì hắn lạnh lùng buông câu:
- Anh đưa em đi phá. Vợ anh cũng đang mang thai rồi. Anh không thể bỏ vợ được.
Cô tưởng mình nghe nhầm. Nhưng không, hoá ra bao lâu nay cô đã chung chồng với người khác. Thứ cô gái trẻ non nớt năm đó nghĩ là tình yêu hoá ra chỉ là thứ na ná tình yêu nhưng chẳng phải.
Bởi vốn ngay từ đầu, hắn chưa từng thật lòng yêu cô. Sau này cô mới biết, hắn cũng chưa từng có ý định bỏ vợ.
Bức tranh mà cô thấy chỉ là một phần giả dối được che đậy kỹ càng bởi những mảng màu rực rỡ.
Hắn nói cô phiền nhiễu. Nếu cô yêu hắn sao lại muốn phá huỷ cuộc đời hắn? Một điều tra viên đang thăng tiến sẽ ra sao nếu có quan hệ ngoài luồng với một sinh viên trẻ tuổi?! Nhất là khi vợ anh ta đang mang thai?
Cô muốn huỷ hoại hình ảnh và tương lai của hắn sao? Hắn sắp lên chức, hắn có gia đình hạnh phúc, vợ đảm đang, lại đang mang thai.
- Cô cho tôi lý do để bỏ mọi thứ vì cô đi?! Nghĩ xem?! Có lý do gì không?! Tôi yêu vợ tôi! Được chưa?!
Không, hắn nói dối. Người đàn ông như hắn, chẳng thể yêu ai trên cuộc đời này, ngoài chính bản thân mình.
Nếu Minh không đến và mang cô đi, che chở cho những năm tháng côi cút của mẹ con cô… Thì có lẽ nỗi đau năm ấy đã chôn vùi cả ba mẹ con cô rồi.
Khi cô mang thai, cô đã nhìn thấy hắn đưa vợ đi khám, tay trong tay rất ngọt ngào… Cảnh tượng ấy cuộc đời này không tài nào cô quên được.
Hắn không nhận con, cũng ruồng bỏ cô.
Vậy mà cách đây hai năm, khi hắn được chuẩn đoán có khối u. Hắn đã vội vã tìm đến hai đứa trẻ để đòi quyền lợi làm cha.
Nhưng nực cười thay, không phải bởi hắn sợ sẽ chết mà vẫn chưa đoàn tụ với con. Hắn chỉ là muốn hai đứa trẻ có cùng huyết thống có thể đi xét nghiệm, để chẳng may nếu cần… hiến gì thì có thêm sự lựa chọn.
Tất nhiên, dù hắn có chết, cô cũng sẽ không đồng ý. Huống chi, hắn còn nhơn nhơn tự đắc thế kia. Con ruột của mình mà mảy may không chút lo lắng bao năm. Giờ xuất hiện lại mong con thành bùa hộ mệnh cứu sống tấm thân mục rữa của mình? Trên đời này, quả thực, có tồn tại người cha như thế sao?!
Hắn liên tục uy hiếp cô. Nhưng… Như Hoa không muốn Minh phải bận tâm chuyện này. Cô biết, một kẻ xấu xa rất đáng sợ khi hắn ở vị trí quá cao. Sau bao nhiêu năm, hắn đã không còn là một điều tra viên đơn thuần nữa. Giờ đây, hắn đã là người đứng đầu tổ điều tra án kinh tế. Một kẻ như hắn đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để ngồi lên chiếc ghế đó? Liệu có buông tha ai bao giờ?!
Để hắn không làm phiền đến Minh, để hắn không thể cướp các con cô đi… Điều duy nhất Như Hoa có thể làm, là cùng các con đi thật xa khỏi tầm mà hắn có thể với tay ảnh hưởng tới.
Đã hai năm rồi, sao hắn chưa bị khối u giết chết? Mà vẫn khoẻ mạnh để ở đây làm rối loạn tất cả mọi thứ thế này?
Như Hoa không tin là vô tình mà hắn lại là người đứng đầu chỉ đạo điều tra chủ tịch. Không thể tình cờ như thế được… Ai là người đã đứng sau tất cả chuyện này?!
Một kẻ muốn cái gì là phải có bằng được và sẵn sàng dẫm tất cả những ai cản trở dưới chân mình. Hắn - chắc chắn không phải là người.
Sai lầm của cô, chính là đã từng yêu thương thật lòng - một con quỷ để cả quãng đời sau này chỉ toàn là hối hận dằn vặt tâm can…
Nếu biết rằng tình yêu mà ta đã từng có phải trả giá đắt đến vậy, liệu rằng có ai tình nguyện vẫn sẽ can tâm?
__________
*LTG:
- Xin lỗi vì để các bạn đợi lâu. Chắc phải gần 1 tháng nhỉ? Nhưng vì mình bận việc gia đình quá. Mong mọi người thông cảm.
- Khoảng cách giữa các phần đã khá xa. Vui lòng đọc lại 10 phần trước, để nhập lại vào mạch truyện và hành trình của An Sương nhé!
- Cám ơn vì đã yêu mến và chờ đợi tác phẩm của mình.
同時也有110部Youtube影片,追蹤數超過25萬的網紅Anh Duy Official,也在其Youtube影片中提到,Áo Mặc Sao Qua Khỏi Đầu Sáng tác: Hy Di Trình bày: Anh Duy Hòa âm phối khí: Phạm Hoàng Hà Mix - Master: Nguyễn Phong Video Effect: HD Musical #aomacs...
「cuộc tình trong cơn mưa」的推薦目錄:
- 關於cuộc tình trong cơn mưa 在 Facebook 的最佳貼文
- 關於cuộc tình trong cơn mưa 在 Vietcetera Facebook 的精選貼文
- 關於cuộc tình trong cơn mưa 在 Tifosi Facebook 的精選貼文
- 關於cuộc tình trong cơn mưa 在 Anh Duy Official Youtube 的最佳貼文
- 關於cuộc tình trong cơn mưa 在 Sunny Doan Youtube 的精選貼文
- 關於cuộc tình trong cơn mưa 在 Phong Bụi Youtube 的精選貼文
cuộc tình trong cơn mưa 在 Vietcetera Facebook 的精選貼文
Bít Tất Nhạc #61: Trả lại những vụng dại - Hoàng Dũng
Hoàng Dũng là một ca sĩ, nhạc sĩ trẻ. Tại cuộc thi Giọng Hát Việt năm 2015, Dũng đạt Á quân và được khán giả ưu ái gọi bằng cái tên “Hoàng tử tình ca”. Bài hát "Nàng Thơ" nằm trong album đầu tay của Hoàng Dũng đã tạo nên cơn sốt với hơn 78 triệu lượt xem trên YouTube và 13 triệu lượt nghe trên Spotify, giúp Hoàng Dũng trở thành cái tên nổi bật được đông đảo giới trẻ yêu mến và quan tâm.
Bạn có biết rằng một bức thư tình của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn chính là nguồn cảm hứng để Hoàng Dũng chấp bút viết nên "Nàng Thơ"? Bạn đã biết những nỗi niềm được Hoàng Dũng gửi gắm qua bài hát? Cùng lắng nghe tâm sự của anh và host Nghĩa Lê trong tập Bít Tất Nhạc này nhé.
Những ngày mưa rả rích tháng 9, còn gì tuyệt vời hơn khi bật podcast lên và lắng nghe những chia sẻ của chàng nhạc sĩ mộng mơ tại đây đúng không nào:
► Spotify: https://bit.ly/Bit-Tat-Series-Spotify
► Apple Podcast: https://bit.ly/Bit-Tat-Series-AP
#bittat #podcast #hoangdung #nangtho #vietcetera #nhac #casi #nhacsi
cuộc tình trong cơn mưa 在 Tifosi Facebook 的精選貼文
KHÔNG CÓ MỘT SỐ NGHỆ SĨ... THÌ CÒN ĐẦY NGƯỜI KHÁC GIÚP DÂN!
Trong mấy ngày qua, một vài câu nói khiến nhiều người khá bực bội và bất bình, đại loại là: “lên án nghệ sĩ rồi ai cứu dân”, “nghệ sĩ sợ rồi, dân ai cứu”, “mốt có bão lũ thì nghệ sĩ không cứu nữa, đó không phải là trách nhiệm của người nghệ sĩ”. Một nghệ sĩ có chút tên tuổi trong showbiz đăng tin tức về một cơn bão sắp đổ bộ miền Trung kèm theo lời bình luận: “mong bão lũ như năm ngoái thì để nhiều người nhận ra" và “từ từ rồi có người khác giúp".
Đầu tiên, việc “mong chờ” bão lũ đổ bộ để chứng minh cho cái luận điểm “rồi ai sẽ cứu dân” hay “không có nghệ sĩ nào giúp nữa...” thực sự là vô nhân đạo! Với tư cách là người trong một nước, là đồng bào, thì phải cầu làm sao cho bão lũ không ghé đến nữa, cầu cho trời yên bể lặng, hoặc mưa gió xíu thôi. Đằng này chỉ vì mưu cầu tiểu nhân của bản thân rồi cầu mong “bão lũ” đến, thì cũng chịu với các quý vị!
Ngồi trong điều hòa, chung cư cao cấp, biệt thự, penthouse… mưa không đến mặt, nắng không che đầu, thì dễ hiểu sao quý vị lại dễ dàng thốt ra những câu phát ngôn như vậy. Người dân miền Trung phải chịu nhiều thiên tai, nắng hạn, mưa lũ… và không cần ai “cầu” thêm nữa.
Tiếp nữa, đừng đánh đồng tất cả “nghệ sĩ”, đừng có đưa những người nghệ sĩ chân chính, vị nghệ thuật hay làm từ thiện tâm huyết vào gom chung với những người “nghệ sĩ” gian dối, không minh bạch. Như Đàm Vĩnh Hưng từng viết: “Người ta nói là không cần nghệ sĩ, không cần âm nhạc, không cần hát hò…” và “lên án giới văn nghệ sĩ”, nhưng thưa rằng, người ta lên án những nghệ sĩ lừa dối khán giả, phát ngôn gây sốc, gây ra đủ thứ scandal nhưng không hối cải. Chứ làm gì có ai lên án những nghệ sĩ tâm huyết và rõ ràng?
Đừng có mượn danh những người nghệ sĩ chân chính, núp bóng họ rồi ngụy biện đổi trắng thay đen. Mà tự nhiên, đấu tranh yêu cầu minh bạch, rõ ràng, lại trở thành “đấu tranh cấm hát hò” hay “đấu tranh cấm âm nhạc"?
“Tôi làm việc này (sao kê) để lấy lại danh dự cho giới nghệ sĩ”. Nếu chiếu theo câu này, thì có nghĩa danh dự của giới nghệ sĩ đã mất đi nên mới cần lấy lại. Nhưng đâu phải, danh dự của giới nghệ sĩ không mất đi đâu cả, mà chỉ bị hoen ố đi bởi những nghệ sĩ rởm đời và đầy thị phi. Trước mắt, sao kê hay minh bạch thông tin để trả lại danh dự cho hai chữ “nghệ sĩ”, khiến cho những đồng nghiệp chân chính đỡ mang tiếng khi là... “nghệ sĩ”, sau đó là thể hiện trách nhiệm với cộng đồng… Tự mặc một tấm áo ghi hai chữ “nghệ sĩ” không có nghĩa là có đầy đủ quyền lực, quyền hạn và đại diện cho toàn thể giới nghệ sĩ.
Nếu phải trả lời câu hỏi, “không có nghệ sĩ thì ai cứu dân”, thì câu trả lời có lẽ dàng và nhiều người cũng đã trả lời được.
Đúng hơn phải là không có “một số nghệ sĩ này", thì sẽ có “một số nghệ sĩ khác”. Những người nghệ sĩ khác ở đây là ai? Là những người minh bạch, rõ ràng trong chuyện từ thiện, làm từ thiện có đội ngũ chuyên nghiệp không cảm tính, không gây chia rẽ.
Nghệ sĩ hỗ trợ người dân xây một vài ngôi nhà chống lũ rồi khoe được hơn 30 tờ báo đăng tải. Còn “ai đó” tái xây dựng nhiều khu làng tái định cư, bố trí nơi ăn chốn ở cho nhiều làng mạc bị mất trắng sau lũ, gồng mình chở hàng hóa xây dựng lại làng bản cho người dân tộc thiểu số… thì mấy người biết?
Tổng số tiền “các nghệ sĩ” vướng những cáo buộc không minh bạch hỗ trợ miền Trung vào khoảng 200 - 220 tỷ đồng. Tính ra còn chưa bằng một doanh nghiệp loại A hỗ trợ, chứ chưa nói đến doanh nghiệp loại S. Và xin nhắc lại, đó là tiền của mạnh thường quân trong và ngoài nước, không phải là tiền của họ. Họ chỉ góp vào một phần nhỏ thôi.
Có nhiều chiến sĩ đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ cứu hộ, cứu nạn người dân, hàng trăm đoàn từ thiện khác... Nhưng rồi vẫn có người vô cảm thốt ra những câu như: “người dân bị bỏ mặc”, “không ai giúp dân ngoài nghệ sĩ”...
Lấy ví dụ như chống bão Côn Sơn trong mấy ngày tới, Chính phủ huy động tới 500 ngàn chiến sĩ, dân quân tự vệ, công an, bác sĩ, thanh niên, tình nguyện viên… làm nhiệm vụ chống bão, sơ tán dân, cứu hộ cứu nạn... Nhân lực phải nhiều thì mới hỗ trợ được cho khoảng 10 - 12 triệu hộ dân được dự đoán bị ảnh hưởng của bảo lũ từ nhẹ đến nặng, mới giúp cho người dân trở lại cuộc sống bình thường mới ngay sau đó không lâu… Năm ngoái, chúng ta đã sơ tán khoảng gần hai triệu lượt người dân khắp nơi nhằm tránh bão lũ. Năm nay, chỉ một cơn bão Côn Sơn sắp tới, hơn 360 ngàn người dân cũng sẽ được dự kiến sơ tán. Nghệ sĩ nào làm được một vài việc "đơn giản" như vậy?
Nhiều người cứ coi một số nghệ sĩ tham gia cứu trợ như là cái gì đó to lớn lắm, vĩ đại lắm và là lực lượng chủ đạo hỗ trợ người dân không bằng. Từ thiện là đáng quý, giúp người dân được thứ gì cũng đều tuyệt vời. Nhưng “sự thần thánh hóa” một số nghệ sĩ, hạ thấp đi những lực lượng khác, như bộ đội, dân quân, các đoàn từ thiện “không phải là nghệ sĩ”, tình nguyện viên… thì chắc chắn là một sai lầm.
Không ai lên án “nghệ sĩ đi làm từ thiện”, họ lên án "những nghệ sĩ không minh bạch và rõ ràng". Công chúng nhắm vào một số nghệ sĩ vướng bê bối, chứ không nhắm vào toàn bộ giới nghệ sĩ. Tại sao có những nghệ sĩ được tôn trọng, nhưng lại có những nghệ sĩ bị chỉ trích?
Đừng trộn lẫn và đánh đồng, vàng thau không thể lẫn lộn!
---
#tifosi
cuộc tình trong cơn mưa 在 Anh Duy Official Youtube 的最佳貼文
Áo Mặc Sao Qua Khỏi Đầu
Sáng tác: Hy Di
Trình bày: Anh Duy
Hòa âm phối khí: Phạm Hoàng Hà
Mix - Master: Nguyễn Phong
Video Effect: HD Musical
#aomacsaoquakhoidau #anhduy #amsqkd
Văn án:
Ta và nàng vốn là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên và cùng trải qua những khoảng thời gian đẹp nhất. Khi ta ngỏ lời yêu thương, mặt nàng đỏ ửng lên và quay đi, thật sự trông rất đáng yêu. Cứ thế mà chúng ta nắm tay nhau, cùng đi qua bao buồn vui trong cuộc sống. Nhưng thật sự chẳng thể biết trước định mệnh, mẹ của nàng chẳng tán thành hôn sự khi ta ngỏ lời, và chúng ta cũng bị chia cách từ đây...
Nghe tin nàng thành hôn với vị thiếu gia làng bên, ta đứng từ xa nhìn theo. Nàng rất xinh đẹp trong bộ hỷ phục, ngồi giữa kiệu hoa nhưng nước mắt lại tuôn trào. Vì hiếu đạo, vui lòng mẹ cha mà nàng phải lấy người mình không yêu thương, ta cũng chẳng thể trách hờn, chỉ biết ngậm ngùi đi theo kiệu hoa tiễn nàng về nhà người ta. Nào ngờ đâu, khi nàng uống cạn chén giao bôi, đó cũng là nàng rời thế gian, bỏ lại hồng trần và bỏ cả ta...
► FACEBOOK CÁ NHÂN: https://www.facebook.com/sound.anhduy
► FANPAGE: https://www.facebook.com/anhduymusic
► TIKTOK: https://www.tiktok.com/@anhduyofficial
► LIÊN HỆ VỚI DUY NẾU CÓ VẤN ĐỀ VỀ BẢN QUYỀN ◄
Email: kenny3431@gmail.com
© Copyright by Anh Duy Official and Anh Duy Channel ☞ Do not Reup!
LYRICS:
Nhìn cơn mưa rào trên mái hiên.
Giữa đêm hoang lạnh vội vàng rớt rơi.
Liệu cơn mưa này có cuốn trôi đi câu ước hẹn.
Đêm chưa kịp tan, làn gió rét lướt ngang chốn này.
Cạn hết chén men cay, mình ta chìm trong thở than.
Lại nhớ đến thời gian đã qua.
Lúc ta trao nàng từng lời nhớ thương.
Nàng e ấp cười xinh, nhìn đôi má thèn thùng giấu đi.
Chuyện đã qua mấy thu tàn.
Thề hẹn lúc xưa cũng xa khuất ngàn.
Nhìn nhân thế phũ phàng, tình duyên chúng ta cũng thôi lỡ làng.
DK:
Định mệnh này chẳng biết trước, làm sao tính toan.
Vì rằng mẫu thân đã không tán đồng.
Là kiếp hồng nhan, nàng mặc áo sao qua khỏi đầu.
Biết chân ái phai màu, người chẳng thiết tha, cũng chẳng mong cầu.
Gạt nước mắt âu sầu, phận duyên cũng chôn vùi theo ngày tháng.
Ngày vu quy nàng ngồi trong kiệu hoa.
Nhìn song thân, đôi mắt ướt nhòa.
Còn ta lặng im, lòng quặn thắt không sao giải bày.
Nhấp cạn chén ly bôi, nàng rời thế gian mãi xa khuất ngàn.
Từng ký ức bên nàng, giờ là nỗi đau không thể phai tàn.
cuộc tình trong cơn mưa 在 Sunny Doan Youtube 的精選貼文
Tình hình Sài Gòn phải trãi qua những ngày giãn cách xã hội và đặc biệt là gò vấp giãn cách xã hội cả quận, cấm tụ tập đông người tham gia như các lễ hội, các mô hình kinh doanh tụ tập đông người..., người dân đang rất lo lắng trong đợt này với những cảnh trống vắng Chợ Bến Thành vả thật hoang mang khi thấy phòng vé nhà xe Toàn Thắng Vũng Tàu bị phong tỏa vừa mới đây. Hôm nay Sunny Doan mời anh chị nhìn lại hình ảnh trung tâm Sài Gòn trong cơn mưa trong thời điểm Sài Gòn vắng lặng giãn cách xã hội như hiện nay. Sunny Doan muốn ghi nhận lại tình hình Sài Gòn gởi tới anh chị và các bạn và cầu xin sự bình an sẽ đến và nổi lo âu qua mau. Video này để anh chị cập nhật hình ảnh Sài Gòn những ngày hôm nay và anh chị nhìn lại cuộc sống sài gòn ngày nay chi tiết hơn. Mời anh chị lang thang cùng Sunny Doan nhé.
Kết nối Sunny Doan ở đây nhé:
►Facebook cá nhân: https://www.facebook.com/sunny.doan.14/
►Facebook Page: https://www.facebook.com/Sunnydoanchannel
►Email: [email protected]
Nhân đây xin ghi lại kỷ niệm gửi anh chị xa sài gòn và đặc biệt anh chị việt kiều hải ngoại xa quê hương sài gòn xem lại sai gon ngay nay thông qua hình ảnh chợ Sài Gòn, đường phố của sai gon ngay nay để anh chị nhìn lại Sai Gon ngày ấy và bây giờ ra sao mà anh chị xa sài gòn đã từng đi qua với nhiều cảnh vật đổi thay theo năm tháng nhưng nó cũng động lại một chút gì để thương để nhớ về sài gòn. Qua video này để anh chị nhìn lại và ngắm lại sài gòn ngày nay để anh chị xem ngày ấy và bây giờ ra sao nhé. Mong rằng đây là video cập nhật hình ảnh cuộc sống sài gòn xưa và nay gửi tới anh chị và các bạn.
_____________
Anh chị & các bạn nhớ ĐĂNG KÝ KÊNH để ủng hộ Sunny Doan & xem thêm nhiều video mỗi ngày của Sunny Doan nhé.
Sunny Doan rất thích lang thang du lịch đi đến những miền đất mới, trải nghiệm văn hóa, cuộc sống và con người mà Sunny Doan đã từng đi qua. Đây là kênh youtube của Sunny Doan như quyển nhật ký bằng video mà Sunny Doan đã đi qua để cùng chia sẻ với anh chị & các bạn.
© Copyright by Sunny Doan (Do Not Reup)
#sunnydoan #saigon #saigonngaynay
cuộc tình trong cơn mưa 在 Phong Bụi Youtube 的精選貼文
Đây là hình ảnh mới của chị Thuý "mặt xệ". Xinh đẹp, thay đổi từ khuôn mặt đến cuộc sống. Nếu cho thang điểm, chị sẽ chấm điểm cao nhất về cuộc sống hiện tại. Mọi mơ ước của chị nay đã thành hiện thật.
Dù đã trở về nhà trọ ở vớ con gái, nhưng con của chị vẫn còn chưa quen khuôn mặt mới của mẹ. "Quá trình phẫu thuật hai mẹ con đã xa nhau 4 tháng. Đêm nào cháu cũng khóc vì nhớ. Ngày hai mẹ con gặp nhau, cháu không nhận ra mẹ càng thêm khóc", chị Thuý nhớ lại.
Hôm nay Phong Bụi chuyển món quà nhỏ mà từ lâu được quý cô bác ủng hộ. Món quà như cơn mưa lớn cứu lấy cuộc sống của hai mẹ con sau chuỗi ngày thất nghiệp do giãn cách xã hội:
1. Phạm Thị Bảo Trân. : 200k
2. Chị Hằng ( Q. Tân Bình ) : 500k
3. Phạm Thị Hoàng Dung : 500k
4. Thái Thanh Duyên. : 500k
5. Phạm Trường Giang : 200k
6. Nguyễn Hoàng Hiền. : 500k
7. Chị Tịnh + Em Lan Huỳnh ( Bên Úc) : 3 triệu
8. Chị Emily Phô ( USA). : 500 $
Tổng: 16.900.000 VNĐ.
Số Điện thoại chị Thuý nha cả nhà: 0968.352.764.
?PHONG BỤI Chào bạn đã đến kênh PHONG BỤI. Cuộc đời này rất ngắn, mình sẽ ghi lại những câu chuyện ý nghĩa để cùng lan toả tình cảm.
Trong mỗi video đều có nêu rõ địa chỉ và số điện thoại nhân vật. Xin phiền lòng xem kỹ nội dung nếu các bạn muốn liên lạc.
? Email: Levanphong19@gmail.com.
? Facebook: http://bit.ly/facebookphongbui
? Đăng ký kênh Phong Bụi: https://www.youtube.com/channel/UCtnTXC2fwtnpBvZIdENwksg?sub_confirmation=1
-----
?PHONG BUI Welcome to channel PHONG BUI. This life is very short, I will write down meaningful stories to spread my feelings together. Contact information is included in video content.
© Copyright by Phong Bui☞ Do not Reup #PhongBui